XV2012-Day17 – Trở lại đêm Hội An


 Sáng nay đi dạo bộ xung quanh chỗ ở của Tns, để ăn sáng và uống cà phê. Cũng là để tôi biết thêm về nếp sống buổi sáng của thành phố này. Từ căn gác nhỏ yên bình, chúng tôi đi qua vài dãy phố tới một quán bún Huế. Cô chủ quán giọng đặc Huế và rất chu đáo tận tình. Hai đứa gọi hai bát bún giò heo. Nhìn miếng giò heo lớn mà tôi hơi hoảng, ăn thế này chắc no đến tối chứ không phải đến trưa. Phải ngày mai ngày mốt tôi mới đến Huế, vậy mà tôi đã được ăn món Huế sớm rồi, hôm qua là chè cung đình, hôm nay là bún giò heo. 

No căng bụng, Tns dẫn tôi đến một quán cà phê rất đông khách gần đó. Quán cà phê ở Đà Nẵng thì rất nhiều, giá lại rất hạt dẻ. Đã gần 9h rồi mà còn đông nghẹt khách, chật kín quán, xe xếp ken nhau trên vỉa hè, có cả chỗ để xe của quán ở bên kia đường. Ở đây cà phê theo kiểu tàu nhanh, khỏi pha phin. HÌnh như phải gọi là pha phin thì mới mang phin ra, không thì người ta mang ra cà phê pha sẵn luôn. Người ở đây về tính cách tôi đoán cũng nẵm giữa miền Bắc và miền Nam, miền Bắc thì kỹ tính còn miền Nam thì vô tư. 
Cầu thang nhỏ đi xuống khỏi căn gác trọ

cầu thang nhìn từ dưới

qua các Phố, dáng cao lênh khênh của thằng bạn

quán Bún Huế

miếng giò Heo to chảng
Tìm chỗ ngồi

xe đậu kín vỉa hè

đông quá

cà phê đây

đi chơi công viên..

quá rẻ cho 10k, giầy đẹp như mới

Khi sắp xong ly cà phê thì một thanh niên đến đề nghị đánh giầy với giá 10k. Tôi nhìn lại đôi giày bẩn thỉu của mình từ khi mua vài tháng mà chưa một lần đánh sạch sẽ tử tế. Tôi còn hơi băn khoăn, cũng là chưa lần nào tôi sử dụng dịch vụ này. Nhưng tôi nghĩ thoáng hơn, cũng như mời người ta một ly cà phê, mà giầy mình ở nhà không đánh đã đành, mà lại bủn xỉn cho bản thân là không được. Tôi đồng ý. Mười phút sau, cậu ta mang giầy lại. Tôi ngỡ ngàng, tưởng rằng anh ta mang cho tôi một đôi mới toanh. Cậu này quả có nghề, đánh rất cẩn thận. Tôi đi vào mà thấy nhẹ nhõm vô cùng, đôi giày đen bóng loáng khiến tôi hãnh diện. Nếu biết có thể thế này thì tôi chẳng chút áy náy với cái giá 10k chút nào. Cuộc sống trở nên tuyệt vời, cũng chỉ nhờ một đôi giày, tôi ngẫm cũng thấy hơi buồn cười cho chính mình, vui vì những thứ không đâu.
Con người ta thường là vậy, đôi giầy là chuyện nhỏ, họ còn trang sức lên cho mình nào là vòng vàng, khuyên tai, quần áo hàng hiệu, đồng hồ, xe đẹp, đầu tóc bóng mượt, mùi thơm nước hoa. Có vẻ thật dễ dàng để hãnh diện, tự tin. Nhưng liệu bình an thật có dễ tìm như vậy không. Nói là khó thì cũng thật khó, dễ mà cũng thật dễ. Với tôi, bình an luôn luôn là có một đấng chăn dắt mà mà tôi tôn kính và kiếm tìm Ngài luôn mỗi ngày.( Thi Thiên 145:8.  8 Đức Gia-vê hay ban ơn, có lòng thương xót, chậm nóng giận, và đầy dẫy nhân từ ).
Ngài là bình an và đầy lòng yêu thương với chúng ta, chứng nghiệm được điều đó thật tốt lành thay. Ai có tai hãy nghe. Hãy suy ngẫm cho cuộc đời mình hỡi bạn trẻ. Đừng đợi đến khi gặp nan đề không thể vượt qua ta mới kêu cầu Ngài. Bạn hãy đến và nghe ở những buổi Truyền Giảng. Hãy đến gặp những người Tin Lành và thấy được thế nào là Tình Yêu Thương thật. Tôi khích lệ bạn hãy làm điều đó, một cách cá nhân, của riêng bạn, tiếp nhận Cứu Chúa vào đời sống bạn. Mong được gặp lại bạn tôi, trong căn nhà yêu thương của Chúa, để chúng ta là anh chị em trong Chúa,
Giờ này tôi đang viết bài tại Da Nang Software Park, nơi Tns đang thực tập. Tôi khá hồi hộp cho buổi đi chơi Hội An với những người bạn mới quen. 

Phải hơn 5h mới gặp Nh và Ng, do họ bận việc. Tôi và Tns, hai thằng con trai lóng ngóng chờ đợi. Tôi và nó mặc đồ style giống nhau, tôi bắt chước nó, nhưng mà đẹp hơn nó ( xin lỗi Tns nhưng đó là sự thật). 

Khoảng hơn 5h, đoàn gồm hai xe chở bốn nam thanh nữ tú Hội An thẳng tiến. Chúng tôi qua cầu sông Hàn, ven theo đường ven biển về phía Cửa Đại rồi rẽ vào Hội An. Đường đi lộng gió, và tôi đang chở một cô gái. Có ngờ đâu, một ngày thật sớm, chở một cô gái đón gió biển Đà Nẵng, mà mới chỉ quen hôm nọ thôi. Nhờ vậy mà điểm dừng chân Đà Nẵng sẽ gợi nhiều kỷ niệm hơn, với những cô bạn tuyệt vời mới quen.
Câu chuyện dọc đường thì dài và loằng ngoằng rất vui. Ng nhiệt tình và sôi nổi, hay hát. Tôi không biết mấy bài của Ng lắm nhưng cũng hòa điệu rộn rã trên đường. Tôi chở Ng còn Tns chở Nh. Quả thật Ng là một cô gái từ BMT với sự “hoang dã “ của núi rừng ( chính bạn ý nói thế  mà),  và truyền cảm hứng rất tốt, tôi theo không kịp sự nhiệt tình sôi nổi đó. Ng còn thể hiện là một người thông minh và hài hước tuyệt vời, khiến chúng tôi cười suốt hành trình. Nh thì hiền hơn, nhưng quả tôi thấy có những nét sắc sảo ở bạn. Chỉ có Tns là tôi vẫn thấy hiền nhất, nhưng chắc nó sẽ ổn thôi, trong mọi chuyện, tôi tin như thế.
Dọc đường có mấy người bán ốc khá lạ. Chúng tôi dừng lại hỏi tên, hỏi giá, rồi .. chụp ảnh và.. không mua. Tiếc là vì phải đến Hội An chứ nếu trên đường về thì sẽ mua một ít, ốc trông rất ngon mà.
Lần này tôi đến Hội An nhanh, và nhẹ nhàng, không lỉnh kình đồ như lần trước nữa. Có lẽ vậy nên Hội An đẹp hơn. Rồi loăng quăng bốn bạn trẻ đi chụp ảnh. Mà sao Hội An có chùa Cầu mà tôi có thể sơ ý bỏ sót nhỉ. CŨng may sao lần này trở lại được chụp ảnh ở Chùa Cầu. Tôi chụp kế cùng mấy người nước ngoài, he he, lấy le tí. Họ sẽ gửi ảnh cho tôi.
Ở đây, sẽ rất lịch sự khi chúng ta muốn nhờ một cô gái, ta sẽ gọi là :chị bé. Lúc đầu tôi thắc mắc tại sao khi nhờ thì Ng nói: chị bé ơi, chụp giùm tấm ảnh. Tôi hỏi: ủa, sao em biết tên cô ta là Bé. Sau mới biết là: ở đây, lịch sự thì nói như vậy. Điều này thật lạ lẫm. 
Dàn mẫu xinh tươi

Trên đường đến Hội An

Cái cầu chăng đèn có hai con rồng, một con không sáng đèn

Chen vào chộp ảnh

Chơi trò đập niêu, toàn hụt, đây không phải chuyên môn, nhưng túm lại là vui

Trên phố đèn

Xong màn chụp ảnh là sang phần ẩm thực. Ẩm thực thì lại giống kịch bản lần trước: tôi quay trở lại quán Phượng, gọi bốn Cao lầu, sau là Hến xào, bốn ram cuốn, và bốn chén chè. Tôi vẫn ngồi chỗ cũ với lần trước. Vậy là cũng tính là đến Hội An hai lần, nhiều phết. 
Cao lầu này

hến xào này

Vẽ chân dung, ven sông Hàn


Lần này coi mấy điệu hò lý Quảng Nam lâu một chút, cũng khá dễ thương. Rồi qua coi bài chòi một lát. Hóa ra bài chòi là vừa đánh bài vừa nghe hát, giờ tôi mới biết. Hai người xướng hát đối đáp rất hay, một nam lớn tuổi và một nữ trẻ. Tiếc quá, cũng chỉ coi được một lúc họ hát bài chòi, rồi phải lượn qua mấy phố bán hàng coi hàng hóa. Tôi không chọn mua được chiếc vòng nào cho Bé út vì không có cái nào đẹp, thế là tôi mua mấy cái quần ngố lụa kiểu Alibaba, chắc Bé thích. Mà cái đó tôi mặc cũng được chứ bộ, chỉ là hơi lòe loẹt chút xíu thôi.
Đường về nhà sáng trưng đèn, với mấy màn nhát ma nhau của hai đôi. 9h đã về lại thành phố và chia tay hai bạn nữ. Tuy mới quen nhưng chúng tôi có ấn tượng tốt về nhau và thân thiện, ngỡ như đã quen thân lâu lắm rồi. Cám hơn hai bạn rất nhiều vì chuyến đi Hội An vui vẻ, và chúng tôi hẹn ngày gặp lại dù chẳng biết chắc chắn là bao giờ. Có gì thì hai bạn đó sẽ chăm sóc anh bạn Tns của tôi trong những ngày nó ở lại Đà Nẵng. Còn tôi muốn mai sẽ đi Huế, tôi mong chờ mưa Huế và những khoảng khắc thâm trầm với sông Hương mộng mơ” nhưng lơ ngơ là mất dép”. Tôi chia tay Tns và hẹn sẽ gặp ở HN.

Khuya về nhà SV, có vẻ là tôi sẽ ngủ một mình đêm nay. Xếp đồ tạm xong thì cũng mệt và muốn ngủ lắm rồi. Viết nốt vài dòng nhật ký, tôi sẽ lăn ra ngủ luôn. Huế mộng mơ đang chờ tôi, tôi thật háo hức làm sao.

Bút danh : ThuanVu ~Một tâm hồn đang tiếp tục kiếm tìm

Bài viết XV2012-Day17 – Trở lại đêm Hội An được đăng bởi ThuanVu vào lúc Thursday, March 29, 2012. Đã có 0 bình luận cho bài viết XV2012-Day17 – Trở lại đêm Hội An
 

0 comments:

Post a Comment