Sớm nay tính dậy sớm
để canh me cảnh nữ sinh mặc áo dài đi học trước cổng trường Hai Bà Trưng. Nhưng
mặc dù dậy rất sớm, lại gật gà gật gù đến muộn, rồi còn giặt đồ phơi cho khỏi
phí cái nắng Huế vài hôm nay, nên sẽ dành lại điều đó vào hôm khác. 9h sau khi
giặt đồ, tôi lên mạng vào phuot.vn tìm lại thông tin của Rùa Bé Bự liên lạc nhờ
làm hướng dẫn viên.
Hôm qua tôi có ghé
qua cổng chợ, nhưng tôi chưa vào. Không hiểu có điều gì lôi kéo tôi, tôi rất muốn
vào chợ Đông Ba, không chỉ một lần. Mỗi lần đi qua chợ, như một phản xạ, tôi đều
nhẩm lời bài hát về Huế: “..chợ ĐÔng Ba..khi mình qua.. lá me bay bay la đà…”. Tôi
thích đi chợ. Chợ Đông Ba quả không phụ lòng thăm viếng của tôi. Chợ đông vui
nhộn nhịp, những dày hàng bày la liệt hàng hóa đủ màu sắc, hoa quả tươi rói chất
thành những mẹt mủng, trông vừa đẹp vừa ngon. Các quầy hàng ăn lôi cuốn tôi bằng
mùi thơm, màu sắc và sự phong phú của ẩm thực miền Trung. Tôi có cảm giác, bất
cứ thứ gì cũng có thế tìm thấy ở chợ này. Ẩm thực Huế gợi cho tôi về ẩm thực
cung đình Huế nổi tiếng với sự phong phú về nguyên liệu và món ăn, tôi chợt nghĩ,
nếu tôi chọn con đường ẩm thực làm nghề, thì ngoài món ăn Âu, đi theo ẩm thực
cung đình Huế cũng là một lựa chọn tuyệt vời.
Măng nè.., còn nhiều nhiều ảnh nữa không up lên hết được |
quầy Cá ven sông, ngay bên trái là sông |
chú này đang mài con dao bầu |
quầy đồ ăn trông rất ngon lành |
Đi một vòng chợ xong,
tôi chọn một hàng ăn ngồi xuống, chọn Bánh Khoái và bún mắm nêm, là hai món tôi
đã nghe và thòm thèm từ lâu. Bún mắm nêm đặc biệt ở nước mắm nêm, từng sợi bún
trắng trộn đều trong mắm nêm thơm mặn cùng với rau sống tươi giòn, ăn vừa miệng,
ăn một miếng chỉ muốn thêm miếng sau. Bánh Khoái ăn giòn với vỏ bánh vàng ruộm,
ăn cùng chả và rau sống xanh giòn. Tiếc là bụng tôi nhỏ, không ăn được nhiều,
nên ăn xong vẫn còn ngoái lại thòm thèm. Nếu có đi qua hàng quán nơi đây, nếu
đôi mắt bạn vờ như không thấy những màu sắc rộn ràng sinh động của các món ăn,
thì chiếc mũi và dạ dày của bạn không thể nói dối được. Tôi ước gì được đi chợ
này mỗi ngày. Khi qua những hàng chè Huế thơm ngon, đôi chân tôi như muốn níu lại
nhưng lý trí mách bảo hãy bước tiếp đi nếu còn muốn đường về. Mê cung ẩm thực
này, thật đã làm tôi yêu Huế, lại càng yêu hơn nữa.
Bún mắm nêm và bánh khoái |
Trầm phơi bên sông |
Cô nàng xe ôm của tôi, đi phá Tam Giang |
Tôi có làm quen với
hai cô bé đến ăn bánh bột lọc, cùng quán với tôi. Một người Huế, một người Hà
TĨnh, học CĐ Y. Chỉ kịp giới thiệu tên thì hai cô bé đi mất, tiếc là tôi vẫn
còn đang ăn, không thì tôi đã đuổi theo, biết đâu tôi sẽ hướng dẫn viên cho những
ngày sau nữa, thì sao.
Tôi rời chợ Đông Ba với
sự lưu luyến khôn tả. Tôi ghé nhà sách Phú Xuân đợi RBB. Là giữa trưa, tôi hơi
buồn ngủ, mặc dù vẫn thích đọc sách, và Huế thì nắng. Huế nắng cho quần áo tôi
khô, nhưng tôi cũng mong Huế mưa, để cho tôi nhớ.
Tôi ghé qua quầy sách
Tôn Giáo. Có nhiều điều giúp bạn hiểu hơn về thế giới và chính bạn, và sách là
một thứ như thế. THậm chí, khi bạn không có điều kiện nghe trực tiếp lời giảng
của các vị Chân Sư, thì sách là cách duy nhất giúp bạn thông tin. Tôi chìm đắm
trong tàng sách đó, thấy lòng mình hư vô, vẫn đang kiếm tìm, tiếp tục vì những
điều mơ hồ. Khó nói rằng chúng ta biết tất cả về thế giới, hay đơn giản là những
việc xảy ra trong đời sống chúng ta hàng ngày. Khi đêm xuống, kết thúc một
ngày, hẳn nhiều người vắt tay lên trán tự hỏi: tôi sống để làm gì? Tệ hơn nữa
là người ta ngủ luôn vì mệt nhọc, mà chẳng kịp nghĩ suy gì. ..
1h30 RBB đến và gọi
tôi. Sau màn chảo hỏi hai phút và đôi ba câu chuyện, hai anh em qua bên bờ sông
Hương, giữa cầu Tràng Tiền và cầu Phú Xuân, vừa ngắm cảnh, vừa lên kế hoạch
nhanh cho chiều nay, và có thể là cả ngày mai. Bàn tới bàn lui, quyết định đi
Phá Tam Giang và biển Thuận An. Tôi về nhà lấy đồ, nhưng khóa cửa, thôi thì cứ
thế mà đi thôi, cũng tại tinh thần Phượt nó nổi lên rồi không có kìm nén và chống
đỡ được.
Tôi cho RBB cầm lái
chạy đến Phá Tam Giang, đường đi qua những cánh đồng lúa xanh mướt mải đang
lên. Đến RBB cũng thốt lên đẹp quá, vì lớn lên ở phố, RBB cũng đâu có thường
xuyên thấy cảnh vậy đâu.
RBB là một cô gái dễ
thương và nhí nhảnh, dễ gần. Bé thích phượt, có tinh thần phượt, mặc dù là một
cô gái Huế chính gốc. Những khả năng, tài năng như tiếng Pháp, guitar, piano
cũng chẳng thể so kịp với sự gần gũi và một tinh thần tự do phóng khoáng. Tôi thích
điều đó ở cô bé. Và trong ngày hôm sau Bé cũng đã đi chơi cùng, hướng dẫn tôi đến
vài nơi ở Huế. Cám ơn Bé làm cho hành trình của tôi thêm trọn vẹn.
Người và xe vừa lên khỏi thuyền sau khi đi qua phá Tam Giang |
Phía sau là cầu Tam Giang |
Sao mày lại quay mông lại máy ảnh hả Jupiter |
Chúng tôi đi thuyền
qua Phá Tam Giang:tôi, RBB và em xe Jup Lib của tôi. Cảm giác chông chênh trên
chiếc thuyền Mộc qua Phá Tam Giang sóng nổi, rất đã. Phá Tam Giang tôi chẳng biết
nước ngọt hay mặn, vì tôi chưa thử theo đề nghị của Bé, nhưng rất rộng và đi giữa
Phá sóng cũng không phải chỉ lăn tăn, mà khá nhấp nhô. Gọi Phá là biển Nhỏ,
cũng không có gì quá đáng.
Qua Phá đến làng Quảng
AN, chúng tôi theo hướng Thuận AN, chạy dọc theo những triền cát trắng phi lao
xanh về biển Thuận An. Có bạn đồng hành thật vui, nhất là lại với một cô bé dễ
thương người Huế như thế này. Mọi thứ tưởng khó nhưng thực tế thật dễ dàng, mọi
thứ tưởng không thể, nhưng thực tế là có thể, nếu chúng ta đến và làm bằng tấm
lòng thoải mái và yên bình, hãy đừng lo lắng và hãy dấn thân làm, bạn có thế
làm mọi điều mình muốn. Đúng hơn là: “Tôi làm được mọi sự, nhờ Chúa là đấng ban
thêm sức cho tôi”.
Hai anh em trên biển, đang ăn bánh bột lọc tôm |
Muốn bay hả ? |
Bánh bột lọc đây.. |
Chiều xuống, hoàng
hôn đang buông trên biển Thuận An. Trời hơi lạnh, và gió. Hai anh em chơi trên
biến, bên cạnh rộn ràng có một trại của các bạn sinh viên. Bé có chuản bị một
túi bánh bột lọc cho hai anh em. Bánh ngon thiệt ngon, bộc lọc bọc mỡ chài và
tôm ngọt, ăn thật đã. Chỉ có gió biển là hơi lạnh, làm tôi thấy buồn. Cái lạnh
làm tôi thấy buồn, ở đâu có giá lạnh, tôi sẽ thấy buồn ở đó. Tôi đa sầu đa cảm,
mặc dù tâm hồn đầy gió bụi tha hương bốn phương trời. Tôi nhớ Nhà, Nhà tôi đâu?
Không nghỉ trưa, đi
đường dài, với gió lạnh khiến tôi mệt. Tối tôi ngủ vùi, gần đêm thức giấc, trò
chuyện tâm sự cùng Kh người anh em trong Chúa. Tôi biết Chúa Thánh Linh Ngài
hành động trên Người anh em của tôi thật phước hạnh. Rồi đây Kh sẽ làm cho công
việc nhà Chúa thêm kết quả.
Tôi co ro trong chăn ấm.
Mưa đêm. Huế mưa rồi, cũng đã mưa rồi. Huế đợi tôi ngủ mới mưa, và tung gió lạnh.
Huế chưa muốn tôi thấy Huế buồn. Vào mùa mưa, cả tháng trời mưa âm u chẳng có sắc
nắng, khi đó tôi có chịu nổi không, hỡi tâm hồn đa sầu đa cảm kia…
Tôi
ngủ rất yên và ngon. Gần sáng tôi thức dậy một lần. Không đi chùa Thiên Mụ ngắm
sương sớm trên sông Hương được, vì lạnh quá.
0 comments:
Post a Comment