Sáng Quy Nhơn bắt đầu
lúc 7h30. Khi tôi dậy thì Tuấn đã đi học rồi. Cô cũng đã đi chợ, còn chú thì
đang ăn sáng. Tôi được khẩu phần sáng là món cơm rang rất ngon do tay cô nấu.
Lót dạ bằng chén cơm
rang xong tôi qua quán đối diện uống cà phê với chú. Cà phê phục vụ hơi lạ, lạ
là cái tô bằng inox đựng nước đá mà sau ở Quảng Ngãi tôi cũng thấy người ta phục
vụ như thế.
Cà phê thì tôi không
sành nhưng quán này có Cô chủ bán Cà Phê là đặc biệt. Tôi không phải quá truy cầu
những cô gái xinh đẹp, nhưng khi đến Quy Nhơn tôi thấy cô gái nào cũng đẹp. Cô
chủ quán cũng lớn tuổi rồi, nhưng nét đẹp và thanh nhã của cô gây ấn tượng mạnh
với tôi, càng khẳng định về vè đẹp con gái BÌnh ĐỊnh ( tôi ko biết cô chủ có
quê ở BÌnh ĐỊnh ko).
|
Cà phê với khay đá inox khá lạ, he he |
Trong câu chuyện với
chú tôi cũng hiểu thêm về thành phố này. Về câu cầu Thị Nại rất dài dẫn vào KCN
Nhơn Hội, nhưng có vẻ như dự án đã không thu hút đầu tư và thành cong như mong
đợi, nếu không muốn nói là có sự lãng phí ở đây. Cây cầu Thị Nại rất dài bắc
qua đầm Thị Nại, nhưng để đảm bảo cho xe lớn chạy qua lại dẫn vào KCN thì tôi
không dám chắc, vì cầu quá dài mà gió thì cũng lớn, đêm qua tôi đi mà muốn bay
cả xe honda. Nghe nói để làm cầu người ta khoan xuống sâu lắm. Mà để xây dựng
KCN người ta bỏ đi bạch đàn chắn gió chắn cát nhiều, nên vào mùa gió ( tháng
7,8) thì cát ngập đường dày như là tuyết ở nước ngoài vậy. Có lẽ Cát là nguyên
nhân chính cho sự thất bại của KCN Nhơn Hội. Bỏ bạch đàn nên lớp titan dưới cát
cũng bị bỏ đi, trồng phi lao, bạch đàn lại cũng khó khăn và lâu lắm ( nghe chú
nói vậy).
Đất ở đây cũng có vẻ
rẻ, nhưng đó là cách đây vài năm, giờ thì cũng không biết nữa. Về Quy Nhơn sống
an dưỡng thì quá tuyệt vời. Năm 2001, giá căn nhà trung bình trong khu phố Sáu chỉ
nhỉnh hơn giá chiếc xe Dream một chút. Mà đi đường tôi thấy trưng biển bán nhà
cũng khá nhiều.
Tối qua Tuấn kể tuần
trước có vụ tự tử trên cầu Thị Nại. Nguyên nhân là vì thất tình, chàng thanh
niên đó. Tôi tự nghĩ đó là một sự lãng phí sinh mạng vô cùng, cuộc sống vốn
tươi đẹp, thân người cũng không dễ mà có được, lại đi lãng phí như vậy, thật cảm
thương vô cùng, cũng là vì con người nghĩ không thông suốt. Nhưng nếu vì một cô
gái BÌnh Định mà làm vậy, có lẽ cũng không phải quá khó hiểu. Tôi có ấn tượng tốt
về người con gái Bình ĐỊNh. Cũng chỉ bàn vậy thôi, chứ không dám nghĩ sâu xa
thêm.
Gần trưa chú đưa tôi
đi dọc theo đường An Dương Vương, Xuân Diệu ven biển Quy Nhơn. Bãi cát rộng thiệt
rộng, ngoài khơi ghe đậu tấp nập. Cát ở đây nhiều vỏ sò, không mịn, nhưng rộng
thì rất rộng, qua khu bãi biển Tiên Sa thì đẹp hơn, tắm thích hơn( tôi không tắm
biển ở đây).
|
Bãi cát rộng thênh thang |
|
Mặt tôi ngầu quá |
|
Đại học Quy Nhơn, ghé qua chứ không vào |
|
Mộ của anh Trí thơ ĐIên thơ Lửa |
|
Dưới Trí to là trí nhỏ |
Trong câu chuyện vui
với chú, chú nói bệnh tật do ăn uống mà ra, nhà chú không ăn thịt heo là con vật
ăn tạp, và nên học cách ăn uống của tuyển dân Do Thái, được ghi chép nhiều
trong cựu ước. Tôi nghĩ điều đó là quá đúng rồi, Tôi cũng dự định về chế độ ăn
chay trong tương lai, nhưng sẽ dần dần và có lộ trình. Tôi muốn thân mình ngày
càng tiến hóa hơn. Cám ơn Chúa đã luôn mở đường.
Tôi đi một vòng thành
phố, theo đường Đống Đa, qua cảng Quy Nhơn, có ghé qua cả chuyên Lê Quý Đôn của
thành phố. Thành phố tựa vào vách núi, nhìn ra biển từ Vịnh, thật là êm đềm. Quy
Nhơn khác với suy nghĩ về thành phố này trước khi tôi đến. Khi đặt chân đến tôi
thấy yêu hơn thành phố thanh bình này.
Tiếp đến chú đưa tôi
đi thăm ghềnh Ráng, mộ Hàn Mặc Tử và dốc Mộng Cầm. Mộng Cầm là nàng thơ của Hàn
Mặc Tử, có thể nói là ăn theo trong sự nổi tiếng của thi sĩ thơ Lửa. Mối tình
đó làm tôi nghĩ hoài về tình yêu hiện nay liệu còn có thể thiêng liêng như vậy.
Nhưng tôi tin dù là ai thì cũng không bao giờ dễ dãi với tình cảm của mình. Lo
lắng là khi con người ta hư mất chạy theo những sự phù phiếm của cuộc đời, thì
mãi mãi chẳng thể tìm lại được bản thể của mình. Tình yêu thật đẹp, dẫu rằng nó
chưa đến với tôi. Hẳn một ngày không xa, điều tuyệt vời đó sẽ đến.
Ghềnh Ráng
có bãi Trứng, ở đây đá rất tròn như những quả Trứng khổng lồ. Xuống bãi thì phải
leo trèo một chút, cũng không khó khăn gì so với thanh niên như tôi, nhưng tôi
cũng bất ngờ vì sức trẻ của chú B. Chúa đã gìn giữ và ban phước cho chú thật
tuyệt vời, một người cha tuyệt vời với ngọn lửa trong tim chẳng bao giờ tắt.Mừng
cho S, cho T có người cha như vậy. Tôi cũng thấy chú thân thương như ba của
mình vậy.
|
"Có hiểu mới có Thương" |
|
Ghềnh Ráng |
|
COn Khỉ này thích leo trèo thế !!! |
|
Bãi Trứng Cút, trứng gà, trứng vịt, trứng lộn,v.v... |
|
Thành phố ở phía xa xa |
Nhịp sống thành phố yên
ả quá đối. Dù là giữa trưa, khí trời mát mẻ, đường phố rộng rãi nhưng tôi không
thấy xe cộ đi lại nhiều, so với Sài GÒn hay Hà Nội thì không thể bằng được. Tôi
đi qua đại học Quy Nhơn và cao đẳng Nghề, lúc đó sinh viên tan trường nên náo động
một chút. Nhưng sự yên ả vẫn choán lấy tôi, Quy Nhơn giống như một bộ phim đen
trắng quay chậm đã tắt tiếng. Tôi thấy mình là gã đa tình, đã lại phải lòng Quy
Nhơn, dù tôi đã phải lòng hết Sài GÒn, Đà Lạt, Nha Trang, và còn mối tình đầu với
Hà Nội nữa chứ. Tôi đã yêu thành phố này.
Bữa trưa với món canh
cá bánh tráng và cháo thịt bò. Cô chú chiều tôi như con làm tôi cảm động vô
cùng. Tôi còn ăn tráng miệng sửa chua do cô tự làm. Trước khi đi cô còn cho
thêm gói phô mai và hai bịch sữa tươi. Tôi rời nhà mà lưu luyến như gia đình. Dù
chỉ ở lại một ngày nhưng tôi coi cô chú như ba mẹ và T như em trai tôi rồi.
|
Bưu điện nơi chú làm việc |
|
Đầm Thị Nại |
|
Khỏi comment ảnh này |
|
Ghe đậu trên đầm Thị Nại |
|
Tháp Đôi khuất sau rặng dừa |
1h30 tôi rời người
tình Quy Nhơn. Hẹn gặp lại nhé, thành phố biển xinh đẹp.
Vừa rời thành phố thì
mỹ nam tên Quân gọi từ Sài Gòn hỏi thăm tình hình. Tôi nhớ Gia ĐÌnh CCC quá.
Tôi tìm kiếm Phù Cát.
Đi qua thị trấn Tuy Phước, nem chợ Huyện được bày bán rất nhiều dọc đường,
không khó kiếm như tôi nghĩ. Cô gái Bình ĐỊnh mà tôi quen Sài Gòn nhắc tôi qua
Bình ĐỊnh thì nhớ thử nem chợ huyện. Tôi cũng ghé vào và bảo cô bé bán hàng cho
ít thôi để tôi thử, nhưng rốt cuộc lại nhiều quá, không hiểu cô bé đó cố tình
hay hữu ý. Cũng vừa ăn xong nên làm vài miếng là tôi bảo gói vào mang theo. Tôi
chén nốt chỗ nem tại thị trấn Tam Quan. Giọng nói cô bán hàng làm tôi nhớ em
gái Bình ĐỊnh đó, giống thiệt giống. Tôi nhớ và tôi nhớ, cô em gái Bình ĐỊnh,
mà tôi lỡ đã phải lòng, trong những năm tháng xô bồ nơi Sài Thành.
|
Nem chợ Huyện, không biết huyện nào, hi hi |
|
Phù Cát mùa gặt |
|
Đồng vàng trong nắng |
|
Ngô Mây chờ đón tôi |
Phù Cát đang mùa gặt.Đồng
lúa vàng ươm, dưới đồng tấp nập người gặt và tuốt lúa. Trên đường thì hối hả xe
tải xe bò chở lúa. Mùa gặt là mùa vui, tôi cũng thấy vui, lòng rộn ràng khi chỉ
cách Ngô Mây vài km. Tôi tới Ngô Mây mà sao lòng yên ả như sắp về nhà.
|
Chiếc nôi tuổi thơ của em đây phải không, hỡi cô gái Bình Định |
|
Đường còn dài ai ơi |
|
Bách hóa này, chắc em vẫn thường ghé mua, phải không em? |
|
Đèo Chông, niềm tự hào nhân dân Phú Mỹ |
|
Rặng dừa trong nắng ấm |
|
Sắp tới Đức Phổ, Quảng Ngãi |
Ngô Mây nơi đây có cô
gái xinh đẹp ấy, đã trải qua tuổi thơ tuyệt vời ở đó. Tuổi thơ của cô bé tôi
cũng đã nghe kể rồi, đẹp như một câu chuyện cổ tích, tôi nghe mà đã như lạc vào
đó mãi chẳng thể ra. Tại nơi đây, sinh ra và nuôi dưỡng một cô gái tuyệt vời
như vậy, thì cũng hẳn là một nơi thật tuyệt vời. Tôi ghé qua nhà và dừng lại ngắm
nhìn ngôi nhà màu xanh lá nằm phơi trong nắng vàng, chìm đắm trong lúa vàng mê
mải. Liệu có khi nào tôi dón dâu tại nơi đây, tôi cho phép mình lãng mạn. Hãy cứ
để điều đó xảy ra ở một tương lai khác. Tôi lưu luyến rời nơi đây, tự hỏi liệu
có ngày ghé lại.
Trên đường đi tôi qua
đèo Chông là niềm tự hào của nhân dân Phú Mỹ Bình ĐỊnh, ( năm Ất Tỵ có chiến thắng
Mỹ quốc ở đây thì phải, có tấm biển đề nhưng tôi không nhớ và ko chụp lại được).
Hành trình của tôi tiếp
tục, trong nắng và gió miền trung du duyên hải. Tôi đi giữa những vườn dừa dãi
mình trong nắng ấm, nôi lên giữa những đồng lúa vàng ươm đang chờ gặt.
Có lẽ đã hết địa phận
tỉnh Bình Định, vì tôi thấy có vẻ ít dẫn các cô gái xinh đẹp trên đường đi rồi.
Tôi qua nơi em rồi và tôi nhớ em gái ấy.
Những cột mốc ven đường
nói với tôi rằng, tôi đang gần hơn tới nhà rồi. Đà Nẵng, Huế, Hà Nội đã gần tôi
hơn rồi. Tôi biết có những người đang chờ đón tôi, có những người đang dõi theo
hành trình của tôi ( mà thèm nhỏ rãi chăng). Lòng tôi mát mẻ và tôi chẳng thấy
cô đơn bao giờ. Một hành trình tuyệt vời như mơ, và tôi sẽ mơ tiếp, mơ tiếp nữa.
|
Lúc này, tôi đang nghe điện thoại của ba ở Hà Nội |
|
Một con số đẹp, HN= 888km |
6h30 tối tôi vào
thành phố Quảng Ngãi. Ấn tượng về thành phố Quảng Ngãi là sức trẻ, khác nhiểu
so với Quy Nhơn. Có khá nhiều quán cà phê và quán nhậu, gần Quảng trường, đường
Lê Thánh Tôn.
Kinh tế Quảng Ngãi
đang được vực dậy mạnh mẽ bởi Khu Lọc Dầu Dung Quất với nhà máy lọc dầu đã đi
vào vận hành vài năm. Tôi lọ mọ tìm nhà mục sư T. hội CĐTG tại đường Võ Thị
Sáu. Tôi có thể tìm nhà trọ, tôi đã nghĩ sẽ tìm nhà trọ, nhưng tôi ưu tiên Chúa
hơn. Bà mục sư đón tôi, ban đầu với vẻ nghi ngại, nhưng sau đó là sự thân tình
và yêu thương. Cầu xin Chúa thương xót và ban phước lành cho gia đình ông bà và
đặc biệt là căn bệnh của ông.
Sau khi ăn tối, với
món mắm cá lạ nhưng ngon lành, tôi được anh Út dẫn đi vòng thành phố, theo đường
bờ kè, hướng qua núi Ẩn sông Trà. Tôi bị ấn tượng bởi Tòa nhà Petrosetco Tower,
rồi Petro Sông Trà. Có vẻ Petro đặt chân tới đâu thì kinh tế nơi đó phát triển
và vực dậy, Quảng Ngãi sẽ như vậy, cũng như Vũng Tàu đã từng.
Quảng Ngãi có nhiều
nhá máy mía đường, bánh kẹo, Soya mà sao vẫn bị đánh giá là tỉnh nghèo. Cũng sẽ
gần thôi, thành phố này sẽ cất cánh, tôi tin là vậy.
Tôi ngủ khá muộn, thấp
thỏm vì chuyến rời đất liền ra Lý Sơn ngày mai.
Bút danh : ThuanVu ~Một tâm hồn đang tiếp tục kiếm tìm
0 comments:
Post a Comment