XV2012-Day15- Đến Sơn Trà nghe Kinh trên Núi

Sớm nay đá tôi dậy đi đá bóng cùng mọi người. Trận đá bóng rất vui và sôi nổi. Tuyệt vời hơn là đội tôi thắng, tôi góp phần trong đó. Tuyệt vời hơn là mọi người đá với tinh thần anh em thân hữu và hết mình. Thấy anh em thật gẫn gũi trong gia đình Chúa.

            Ở đây có thói quen uống nước giải khát sau trận bóng dùng nước khoáng thạch bích. Nó cũng giống như Revive, nhưng nó là Thạch Bích. Mọi người uống nước khoáng với đá, pha thêm muối và chanh. Khi trước tôi hay uống Revive, tôi thích loại nước này. Tôi thấy uống với chanh với đường cũng rất ngon, lại còn bổ sung muối và giúp dễ tiêu hóa. Thức uống này làm tôi nhớ một người cũng có sở thích uống nước Soda, ở Hà Nội. Có nhiều sự đến với tôi, hàn gắn cho tôi những mảnh ký ức còn vương vãi trong kỷ niệm. Tôi lang thang trong miền ký ức, muốn tìm lại thực tại cho mình; nhưng tôi chưa thể. Tôi bị vỡ vụn trong những suy nghĩ và ước muốn của mình, tôi bị kéo về nhiều phía, bởi những điều tai nghe mắt thấy trong đời.
Tôi giặt một đống đồ bẩn tích lại từ hôm qua, phơi phóng rồi phi xe ra bán đảo Sơn Trà, theo lối qua cầu Thuận Phước. Từ xa xa đã thấy cầu Thuận phước với hai trụ màu trắng, hơi giống so với cầu cổng vàng ở Mỹ. Nhưng mà nó màu trắng và nó nhỏ hơn nhiều. Từ trên cầu Thuận Phước nhìn qua hai bên, về phía sông, hay về phía biển, đều đẹp cả. Biển xanh một màu lam biếc nhạt, đậm dần về phía xa. Hơi mờ phía xa là Cảng Tiên Sa nổi tiếng thành phố Đà Nẵng, nằm ở mũi nhô ra trên bán đảo Sơn Trà.
Trước khi lên cầu Thuận Phước, tôi nhận được cuộc điện thoại hỏi thăm tình hình của mẹ Tr. Cô khuyên tôi nên về Hà Nội sớm chứ không lên lòng vòng quá, cô lo. Tôi nhớ thầy cô và sẽ suy nghĩ về việc gửi xe từ Huế về HN.
Sơn Trà là một cái tên đẹp. Những cô gái tên Trà tôi biết đều đẹp, dĩ nhiên chẳng cô nào tên đủ là Sơn Trà cả. Có một cô có đôi mắt rất buồn, ở gần nhà, lâu rồi tôi chẳng có tin gì, không biết khi về HN cô có còn ở đó không. Đã có thời tôi thích vẻ đẹp của cô ấy, nhưng lối sống của cô ấy thực dụng quá, còn tôi thì còn nhỏ và phải đi học. Thời ấy đã xa rồi. 
cầu Thuận Phước xa xa

vẫn còn xa, mặc dù sắp tới rồi, cầu "Cổng Trắng" ạ.

Cảng Tiên Sa phía xa

Trên cầu, là lá la là gió

đi ngược chiều đường quay lại để chụp ảnh

Sơn Trà trước mặt, phóng qua núi, sẽ là biển

Nhà dưới chân núi.

Tượng Phật Bà phía xa
Đường đi ra đảo mà cứ như lên núi. Thì đúng là núi, có đèo, và được bao quanh là biển. Tôi đi lên mà mát cả gió núi và gió biển, xua bớt đi cái nắng nóng buổi trưa miền Trung nước Việt. Tôi có thấy mấy căn nhà lúp xúp sau rặng cây dưới chân núi, trông rất yên bình. Tôi thích những ngôi nhà như vậy. Xa xa tôi đã thấy tượng Quận Âm rất lớn, đó có lẽ là chùa Linh Ứng nổi tiếng. Từ trên lưng chừng ngay trước Chùa Linh Ứng, tôi ngắm nhìn biển trời với niềm say mê khôn tả, nước biển xanh ngắt một màu, xa xa thấp thoáng là thành phố Đà Nẵng mờ ảo trong lớp sương, như hiển hiện từ tận cõi nào.
Khi tôi đang ở đây thì có PM của Supin, cũng chat với cô bé đó một lúc. Và Supin có đọc đến đây thì những bức ảnh này là dành cho cô ấy. Cô ấy muốn biết tôi đang ngắm cảnh gì lúc đó.
lên Chùa Linh Ứng

9 vị bến phải

chín vị bên trái

Mủng nằm nghỉ, phơi mình trên muống...

...cọng xanh, hoa tím, tưới nắng vàng.

Tôi gửi xe lên Chùa Linh Ứng, chụp đủ 18 vị La Hán. Tôi khoái tên các vị, nghe hay hay như Hàng Long, Phục Hổ, Tịnh Lộc, Mi Dài, Bố Đại, v.v..dựa theo thành tích hay là đặc điểm gì đó. Khi tôi đang ngắm nhìn các vị La Hán trong cái nắng nóng trưa, từ trong chùa vẫn văng vẳng tiếng đọc Kinh. Tôi hiểu những lời Kinh réo rắt đó, nhắc nhở mỗi con người về sự sống trong đời này. Tôi không vào trong chùa. Tôi muốn leo lên tượng Quan Âm, nhưng chú kia bảo chỉ ngày lễ mới cho lên, tôi cũng hơi mệt lên về luôn. 
Xanh màu nhung nhớ. Tặng Supin nè...

Tặng Supin nữa nè...

Tặng Supin nữa nữa nè....
Trên đường về, tôi ngắm biển Đà Nẵng với nhiều ghe thuyền mủng đậu ken trên bến, trên bãi biển là những chiếc mủng đang nằm phơi mình nghỉ mệt trên những trảng rau muống biển xanh mát với những bông hoa màu tím. Tôi biết có bài hát ”chuyện tình rau muống biển”( phải không nhỉ?) . Tôi không nhớ lời bài hát lắm, nhưng tôi nghĩ tình yêu trong bài hát đó hẳn sẽ đẹp, vì nó có màu xanh mát và màu tím mộng mơ, như của hoa muống biển mà tôi đang ngắm nhìn đây.
Tôi phóng xe, với tốc độ cao, trên đường lớn, ven biển Đà Nẵng đầy gió và nắng. Tôi như thấy mình bay lên, áo sơ mi không cài cúc bay phần phật như cờ. Gió táp vào mặt, tai tôi ù đi vì tốc độ cao, tôi thấy mình tự do. Tôi thấy mình cũng khá lãng tử đấy chứ, hình ảnh này của tôi quá đẹp. Tôi đang mơ về tôi, đẹp quá. Tuổi thanh niên đã chẳng phí hoài, tôi yêu cuộc sống mến thương này, với những mối quan hệ tuyệt vời, và với tôi tuyệt vời.
Dọc ven biển đi vào thành phố, những khu đô thị vẫn còn đang tiếp tục được xây dựng. Hàng quán cũng có nhiều, nhưng chắc buổi tối đêm mới tập nập rộn ràng, chứ đang trưa cũng không có khách, rất vắng. Tôi đi qua một con đường có tên Vô Nghĩa. Nghĩ sao mà đặt tên là Vô Nghĩa, nhưng ngó quay lại xem kỹ thì tên đúng của nó là Võ Nghĩa, hết hồn. 
Còn đang xây dựng

Võ Nghĩa chứ không phải Vô Nghĩa

Nhà đẹp nhỉ, muốn chỉ một cái chứ không cần nhiều...

Cầu sông Hàn.
 Tôi phát hiện ra đặc sản của Đà Nẵng là cái này, hi hi, tấm pano trưng biển thông báo ăn xin ăn mày. Lúc đang chụp ảnh thì tôi ngửi thấy mùi rất thơm, hóa ra là mùi chè cung đình Huế ở ngay bên cạnh. Tôi vội nên không ghé ăn được, nhưng quả thật mùi rất thơm này tôi sẽ phải thăm nó lần nữa.
Đặc sản Đà Thành

Đặc sản Đà Thành

Đặc sản Huế ở Đà Thành
 Tôi ghé qua Vinh Trung Plaza, gần Big C, để gặp cô bạn mới quen hôm qua, thăm gian hàng của cô và rủ cô và bạn cô vài ngày nữa đi picnic ở Bà Nà. Nếu sắp xếp được thì đi, nếu không được thì thôi khỏi đi, tôi không thích lên Bà Nà một mình chỉ để ngắm cảnh với giá vé như vậy, còn mấy trò chơi thì tôi không khoái lắm, chơi cũng được mà không có cũng không sao.
Chuyện này mới đáng nói. Chú trông xe của tôi ở Big C, lúc tôi ra lấy xe không thấy đâu, tôi tìm mà không ra, tôi lẳng lẳng lấy xe ra về, mang theo cái thẻ xe. Cái này là lỗi người trông xe, không thu được tiền mà cũng mất luôn thẻ. Về lý mà nói, tôi ăn trộm xe của tôi. Chuyện này khá nhức đầu, tôi không bàn nữa.
Cuối chiều, các em ở nhà rủ đi ăn bánh Đập và bánh Ken. Tôi thực sự thích món này, ở Hà Nội không thấy bán. Bánh Đập gồm các lớp bánh tráng giòn và lớp bột tráng ở giữa, thoa giữa là mỡ, ăn vừa mềm, giòn lại ngậy, chấm với nước mắm “cái” và nước mắm “đực”( Vì các em vừa giải thích vừa trêu tôi như vậy, nên tôi viết lại như vậy). Mắm cái rất thơm và ngon. Bánh Ken trông như nắp chai Ken nên gọi là bánh Ken ( có lẽ vậy, nhìn hình là biết). Lớp bột tráng giòn vàng ươm, rồi cho trứng cút chiên vào giữa, ăn kèm nước mắm ngọt, đu đủ thái sợi và rau sống. Hơi nhiều dầu một chút, ăn rất ngậy. Tôi ăn xong còn thòm thèm. 
Chảo bánh Ken, một làm vỏ, một hoàn thành khi cho nhân trứng

Bánh đập nè, đẹp không?

Bánh Ken đây

Cắn vào thấy ngon, đó là bánh Ken


Tối nay nhóm thờ phượng với các bạn sinh viên. Lửa cứ gọi là phừng phừng, may sao chưa có hỏa hoạn. Cầu nguyện Chúa ban phước và xức dầu lên phong trào thuộc linh nơi đây.
Đêm ngủ bị Hiếu nó đè. Suýt sái chân, trong lúc mơ màng mình vẫn bình tĩnh “khởi động lại”, nên sáng không bị đau. Cám ơn Chúa.

Bút danh : ThuanVu ~Một tâm hồn đang tiếp tục kiếm tìm

Bài viết XV2012-Day15- Đến Sơn Trà nghe Kinh trên Núi được đăng bởi ThuanVu vào lúc Tuesday, March 20, 2012. Đã có 0 bình luận cho bài viết XV2012-Day15- Đến Sơn Trà nghe Kinh trên Núi
 

0 comments:

Post a Comment